-->
Tôi yêu Blog and Facebook Tôi yêu Blog and Facebook
9/10 999 bài đánh giá
"thích Một phút xa nhau ngàn phút nhớ
Một lần gặp gỡ vạn lần mơ
Không ở bên cạnh, không có nghĩa là không yêu
Không nói chuyện nhiều,không có nghĩa là không nhớ
Dù chẳng gần nhưng vẫn ở trong tim
Thời gian không lâu nhưng tình sâu đậm
Yêu không nhiều nhưng mãi không quên thích ♥"
|

Saturday, September 29, 2012

Vợ chồng còn trẻ có nên sống chậm?


Nguyễn Mạnh CườngNếu bạn thực sự cố gắng thì thành công sẽ dần tới với bạn.Chúc bạn thành công,vạn sự như ý!!!
No comments

Tôi có thể đánh đổi một công việc làm thêm nhiều tiền để đưa gia đình mình đi nghỉ mát. Nhưng vợ tôi thì không, cuộc sống của nàng là một chuỗi kiếm tìm các cơ hội, phải tranh thủ!

  Vợ chồng còn trẻ có nên sống chậm?
Tuần trăng mật, tôi bàn với vợ chỉ bỏ quần áo vào vali, ngoài điện thoại ra không đem bất kỳ phương tiện nào khác. Đã gói ghém máy tính, iPad, iPod vào balô, nhưng vì tôi quyết liệt quá nên cuối cùng cô ấy đành bỏ những thiết bị điện tử kia ở nhà với vẻ mặt phụng phịu. May mắn thay, nơi hai vợ chồng hưởng tuần trăng mật là một vùng đảo hoang sơ, chỉ có sóng nước, cát mịn, ngoài ra chẳng còn bất cứ phương tiện gì, thậm chí cả tivi, điện thoại bàn trong phòng khách sạn cũng không. Điện thoại di động ngoài vùng phủ sóng, cũng trở thành vật vô tri. Những ngày đó của hai vợ chồng chỉ có ăn, ngủ, bơi, chơi bóng trên cát, chụp hình, đọc sách. Với tôi, đó là khoảng trời thần tiên sau bao lo toan cho đám cưới. Còn vợ tôi thì, “Cả tuần ở đây mà không có điện thoại, không bất kỳ phương tiện truyền thông nào, chán quá, một ngày dài như thế kỷ!” Mới được hai ngày, trong khi tôi đang thong thả đọc sách thì vợ bảo tôi gấp sách lại, dọn đồ ra về hoặc tìm nơi ở khác có sóng điện thoại.

Vợ tôi luôn hối hả mỗi sáng thức dậy, trọng lượng cái giỏ đi làm của nàng có khi gấp đôi hai vai gầy nhỏ kia với laptop, iPad, điện thoại, sổ sách, máy chụp hình. Có khi làm việc giữa chừng, nàng hối hả gọi tôi thống thiết, “Em chết mất, máy tính tự dưng tắt bụp, không lưu kịp dữ liệu”. Và gấp rút trong vòng 15 phút, tôi phải có mặt để sửa cho nàng. Hầu như buổi trưa nào tôi gọi điện thì nàng cũng thổ lộ đang nhai bánh mì. Chẳng cơ quan nào ky bo hạn hẹp giờ ăn trưa của nhân viên, nhưng nàng vì tranh thủ mấy dự án bên ngoài nên qua loa cho xong bữa.

Cuối tuần, hai vợ chồng có hẹn ăn tối tại một điểm lãng mạn sau một tháng trời nàng “đầu tắt mặt tối” bỏ cơm nhà vì các dự án. Nhưng đến giờ đi thì vợ phải trò chuyện công việc qua mạng với một đối tác, mà theo nàng thì “bỏ cơ hội này sẽ mất nhiều cơ hội khác”.

Vợ tôi còn than vãn thời gian luôn keo kiệt với nàng, chúng không cho phép nàng có điều kiện học thêm nữa, cho dù giờ đây nàng đã có hai bằng đại học, một bằng thạc sĩ, và vô số chứng chỉ chuyên nghiệp. Còn tôi, vẫn làm hơn tám tiếng mỗi ngày, vẫn lắm khi căng thẳng với các ý tưởng, dự án. Nhưng tôi quan niệm, giá trị lớn nhất của đời người không phải đồng tiền, không phải danh tiếng, mà chính là sự bình yên trong tâm hồn. Tôi phải làm nàng thay đổi quan điểm, cùng sống chậm với mình, hay tự tôi phải đổi thay cho phù hợp hoàn cảnh?

No comments:

Post a Comment